Trang

Thứ Tư, 24 tháng 7, 2013

Chỉ trăm bước

Hồi đó tôi 25 tuổi, thất nghiệp và đói. Đã nhiều lần tôi ở trong tình trạng như vậy ở Pháp và Ý. Nhưng tại New York, ngay không khí người ta thở cũng có cái vị của sự hạnh thông và thất nghiệp thì thật là tủi nhục. Tôi không biết xoay xở ra sao. Tôi muốn kiếm ăn bằng ngòi bút nhưng lại không viết được bằng tiếng Anh, nên suốt ngày tôi lang thang ngoài phố, không phải vì thích mà để bà chủ nhà khỏi bận mắt.

Một hôm, trên đường, tôi đụng đầu với một người to lớn tóc hung hung. Tôi nhận ra đó là Féodoe Chaliapine, diễn viên người Nga nổi tiếng. Khi ở tuổi thiếu niên, đã nhiều lần tôi sắp hàng mua vé để nghe ông hát. Hồi ở Pháp, có lần tôi đã phỏng vấn ông, tôi tưởng ông không nhận ra tôi, không ngờ ông lại nhận ra. Ông hỏi:

- Bận lắm không?

Tôi đáp lí nhí một câu mơ hồ. Có lẽ ông đã đoán được tình cảnh của tôi.

- Theo tôi về khách sạn ở góc đường Broadway và đường 103 nhé? Chúng ta cùng đi bộ.

Lúc đó đã giữa trưa và tôi đi lang thang đã 5 giờ rồi.

- Nhưng ông Chaliapine ạ, từ đây đến đó 5 hay 6 cây số.

Ông ta ngắt lời tôi:

- Điên nào, chưa đầy trăm thước.

Tôi ngạc nhiên hỏi:

- Trăm thước?

- Thì vậy chứ sao. Tôi không nói là tới khách sạn. Là tới gian hàng chơi bắn súng ở đại lộ 6 ấy.

Tôi không hiểu gì, nhưng cũng đi theo. Lát sau chúng tôi tới trước gian hàng đó, đứng ngó 2 chú lính thủy bắn vào một cái bia, đều đều, không biết bao nhiêu lần. Rồi chúng tôi lại đi tiếp.

Ông Chaliapine vui vẻ bảo tôi:

- Bây giờ còn hơn một cây số.

Tôi gật đầu. Lát sau tới Carnegie Hall, ông Chaliapine bảo ông thích nhìn vẻ mặt của những người tới mua vé nghe hòa nhạc. Chúng tôi ngừng lại vài phút rồi tiếp tục đi.

Còn tôi, tôi tự hỏi vì sao ông chưa ngất ngư, mà lại thấy khỏe mạnh hơn bao giờ. Chúng tôi ngừng một lần nữa ở đường 90 để ngắm những hàng trái cây tại ngôi chợ trước trạm xe điện mới sơn lại rồi, góc đường 96 và sau cùng là tới khách sạn. Chaliapine cười bảo tôi:

- Đường đâu có xa, phải không? Bây giờ chúng ta đi ăn trưa.

Sau bữa ăn thịnh soạn, ông mới cho tôi hiểu tại sao ông bắt tôi đi bộ 6 cây số đó. Giọng ông nghiêm trang:


- Anh sẽ không bao giờ quên lần đi bộ ngày hôm nay đâu. Tôi đã cho anh một bài học nhỏ đó. Đừng bao giờ lo lắng, buồn rầu vì đích còn xa. Chỉ nghĩ tới cái gì ở cách ta một trăm thước thôi. Đừng lo ngại về một tương lai bấp bênh. Chỉ nghĩ tới những cái vui ngày hôm sau thôi, dù nó có tầm thường tới mức nào đi chăng nữa.

(Sưu tầm từ Người đi sưu tầm)

Không có nhận xét nào: