“Này các Tỳ kheo! Trên đời này có
bốn loại ngựa hay:
1. Hạng ngựa vừa thấy bóng roi đã
chạy, như người vừa nghe nhắc rằng có ai đó mệnh chung liền tỉnh ngộ tu tập và
đạt kết quả tốt.
2. Hạng ngựa không sợ bóng roi,
chỉ sợ gậy (có đóng đinh nhọn) thúc vào mông, giống như người vừa thấy ai đó
mệnh chung, liền tỉnh ngộ, tinh cần tu tập và đạt kết quả tốt.
3. Hạng ngựa đợi gậy đâm vào thịt
mới sợ, như hạng người khi tận mắt thấy thân nhân mình mệnh chung, liền tỉnh
ngộ, tinh cần tu tập và đạt kết quả tốt.
4. Hạng ngựa đợi đến lúc gậy thúc
thấu xương mới sợ, như hạng người khi tự thân bị bệnh khổ mới tỉnh ngộ, tinh
cần tu tập và đạt kết quả tốt”.
“Hôm nọ, có một chàng trai tên
Kesy đến viếng Phật. Biết anh làm nghề luyện ngựa, đức Đạo sư bèn hỏi thăm anh
về khả năng chuyên môn. Nghe đúng sở trường, Kesy thao thao giảng giải về bí
quyết nghề nghiệp của mình:
- Bạch Thế Tôn, con thường chia
ngựa ra làm bốn loại:
1. Loại được nhiếp phục bằng lời
mềm mỏng.
2. Loại được nhiếp phục bằng lời
thô ác.
3. Loại được nhiếp phục bằng lời
mềm mỏng lẫn thô ác.
4. Loại bất trị, không thể nhiếp
phục nổi. Với hạng này chỉ còn cách đem giết thịt để khỏi mất danh dự của nhà
luyện ngựa”.
Xong, Kesy hỏi Phật về cách nhiếp
phục hàng môn đệ. Đức Đạo sư đáp rằng, Ngài cũng chia hàng đệ tử ra làm bốn
loại:
1. Hạng người được nhiếp phục
bằng lời mềm mỏng: khi được chỉ dạy về các việc thiện của thân, khẩu, ý cùng
các quả báo tương ứng ở cõi trời, người, họ liền tinh cần tu tập.
2. Hạng người được nhiếp phục
bằng lời cứng rắn: khi được chỉ dạy về các hành động bất thiện của thân, khẩu,
ý, cần nên tránh vì chúng sẽ đưa đến quả báo tương xứng nơi ba đường ác.
3. Hạng người được nhiếp phục
bằng lời mềm mỏng lẫn cứng rắn: bao gồm cả hai lối trên.
4. Hạng người bất trị, không thể
nhiếp phục bằng lời mềm mỏng hay cứng rắn, thì đành phải giết đi.
Nghe đến đây, Kesy hốt hoảng hỏi:
- Nhưng, bạch Thế Tôn, tại sao lại giết đi? Há không phải Ngài thường khuyên
răn hàng môn đệ nên trì giới bất sát đó sao?
- Này chàng trai, trong giáo pháp của ta, giết đi chỉ có nghĩa là không
thèm nói tới, vì đương sự không xứng đáng để bỏ công dạy dỗ, nhắc nhở nữa.”
(Tương Ưng Bộ kinh)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét