Một bài viết "cũ" lắm rồi. Nay "lôi" ra đọc lại. Có nhiều bài rất hay mình link vào blog nhưng sau này mở ra thì link gốc không còn nữa. Đành "chịu khó" cắt và dán vào luôn cho chắc ăn. Câu chuyện của Thảo Hảo(Phan Thị Vàng Anh) là như thế này đây:
Ngày đầu năm lạnh ngăn ngắt, nhận được rất nhiều lời chúc: hạnh phúc, sức khỏe, may mắn, thành đạt…, xong rồi ra đường, mắt đeo cái kính xanh nên nhìn gì cũng xanh xanh. Ngoài đường, ai nấy áo lạnh, đèo trẻ con che mặt bằng khăn voan trông thật đáng yêu.
Ngày đầu năm lạnh ngăn ngắt, nhận được rất nhiều lời chúc: hạnh phúc, sức khỏe, may mắn, thành đạt…, xong rồi ra đường, mắt đeo cái kính xanh nên nhìn gì cũng xanh xanh. Ngoài đường, ai nấy áo lạnh, đèo trẻ con che mặt bằng khăn voan trông thật đáng yêu.
Chúc
Mừng
Năm Mới!
Nhưng
năm
mới là gì?
Mới hôm qua
ngồi trên
tàu, nghe trộm tầng dưới, có hai
người nói với nhau, "năm mới là một lời đếm ngược nữa, ăn lậm vào tuổi đời có hạn của mình, có gì đáng mừng? Chẳng lẽ tiêu dần đến những đồng tiền cuối mà lại hỉ hả!"
Lúc ấy đã định trèo xuống mà cãi
lại, thôi đi
hai ông, cái thói bi quan. Đời thì có hạn, chẳng phải đã biết trước rồi sao? Sao
cứ nấn ná không muốn rời, đến mức thấy gì cũng là buồn chán! Thật chẳng khác gì trẻ con, mẹ cho về quê một tuần. Trước
khi đi đã cam kết đàng hoàng, đến ngày thứ năm,
nghĩ tới cảnh sắp về lại thành phố mà não nề, mếu máo nì nèo, đến mất cả vui hai ngày còn lại.
Sáng
nay, tôi đi vung vẩy trên đường với cái kính xanh, nghĩ đến việc mình thế là đã có
mặt trên đời chừng ấy
năm,
mà lòng vui quá. Nhưng chừng ấy năm đã trải được gì? Chẳng được gì nhiều. Vẫn chỉ quanh quẩn thành phố lớn, cơ quan tốt, bạn bè hiền. Buồn thì
cũng
có lúc, nhưng cũng chẳng được lâu.
"Thế thì muốn gì?" Bạn sẽ hỏi. "Muốn bất hạnh hả? Muốn đói khát hả?"
Và bạn chắc đang chửi rủa tôi,
"đúng cái đồ tiểu tư
sản!"
Chẳng ai muốn khổ cả. Nhưng nghĩ đến lúc nhắm mắt xuôi tay mà vẫn không biết thế nào là khổ, thì chắc cũng giống như đi du lịch mạo hiểm về, hỏi có leo núi không. Không.
Hỏi có vượt thác không. Không. Hỏi có cảm giác rùng mình không. Cũng không. Chỉ có cảm giác vui vui nhàn nhạt, rồi mỉm cười nhắm mắt.
Không, nếu được nói trắng trợn ra mà không bị mắng, thì cho sống êm đềm bằng phẳng như thế tôi không muốn sống. Tôi chỉ có mỗi một cuộc đời, nên muốn được thử nhiều kinh nghiệm, trải lắm cảm giác. Nhưng tôi cũng lại không muốn đời mình kết thúc trong nghèo khổ, bệnh hoạn triền miên. Tôi muốn như phim rẻ tiền kìa, rùng rợn ly kỳ, mà nhân vật chính lúc nào cũng thoát ra, sống nhăn, phẳng phiu. Tôi muốn khi sang tới thế giới bên kia (nếu quả thực có thế giới bên kia), mình phải là một con ma có nhiều chuyện để kể.
Nếu được chia thế giới, tôi sẽ chia làm hai: một nửa có Năm Mới cho những người mừng năm mới (trẻ con đang lớn, thanh niên đợi đủ tuổi có bằng lái xe…), và một nửa không Năm Mới, cho những người không muốn nghĩ tới quỹ thời gian mình đang cạn (thí dụ như hai cái ông đi tàu kia).
Với nửa chia thứ hai
này, nhìn từ trên xuống, người ta như đi triền miên trên một tấm thảm dài, không ngắt đoạn tháng, năm, chỉ liên tục ngày và đêm luân chuyển. Từ một đường dọc giữa thảm tỏa ra hai
bên là nhiều lối rẽ tự chọn. Thường trời sáng người ta tạt vào lối rẽ cơ quan, ghé hàng ăn, trời tối thì đi
chơi rồi tạt vào giường ngủ. Những hoạt động như thế làm nên những đường dệt nền. (Cẩn thận: làm mãi một cơ
quan, sống mãi một nơi, ăn mãi một quán… sẽ cho một tấm thảm đời tẻ nhạt!) Thỉnh thoảng, những biến cố rơi
xuống
trên mặt thảm: bệnh tật, nhặt được tiền, có người xéo lên thảm của mình,… tạo những hoa văn đặc biệt, nhưng
dù sao cũng vẫn chỉ là những hoa văn "ngẫu
nhiên". Muốn có những hoa văn cổ quái, màu sắc cực kỳ tăm tối hay vô cùng rực rỡ thì phải dấn thân mà
tự dệt… Hết một đời, tấm thảm mỗi người được cuộn lại. Có tấm sặc sỡ sau đó được mở ra mở vào mãi. Có tấm chán mắt bị đóng mãi im lìm. Lại có tấm bị bỏ qua oan uổng…
"Không
ai tắm hai lần trong
cùng một dòng
sông", tôi thì trong một đoạn ngắn có 700
chữ đã lặp lại hai lần cái ước muốn được sống một cuộc
sống
"giật
gân" hơn bây giờ. Bập bềnh nổi sóng nhè nhẹ mãi thế này, tôi
chán quá đi mất.
Nhưng
mà, chúc mừng năm mới chẳng ai chúc
nhau: "Một năm ly kỳ, gay cấn." Lại nghĩ, người tiền sử chui vào
hang đá là để tránh sấm sét, mưa
giông. Người hiện đại chui
ra ngắm trời chẳng lẽ lại mong hứng mưa giông sấm sét! Đấy, cuộc cách mạng thay đổi đời sống của tôi mới đi đến 2/3 bài cũng đã bị chính tôi
dập tắt. Những nghĩ ngợi lưỡng lự, nhút
nhát cứ thế mà làm tấm thảm đời tôi nhìn
từ trên xuống hẳn toàn những hoa
văn
nửa chừng, màu nhu nhu, loại để cắt ra lót ấm trà.
Và
cũng
cứ như thế, đến năm sau, cũng trên cái báo này, thể nào bạn cũng gặp lại tôi cho mà xem; lại như
bao nhiêu người, than vãn cho một năm cũ chưa làm gì được, một năm cũ thiếu sắc màu… và đổ hết gánh nặng hy vọng lên đầu một năm mới sắp đến.
(Theo link mới bm30.wordpress.com )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét