Mong chị em dân nhậu nói chung và các nữ doanh nhân "tình cờ" đọc được bài này để nếu lỡ nghiện nhậu thì phải chữa gấp; còn nếu chưa nghiện thì tìm cách phòng tránh kẻo đến lúc quá muộn. Mình luôn muốn góp chút sức nhỏ để bà con ta bớt nhậu từ từ.
Khi đã ngà say, anh
Ba ôm tôi tâm sự: “Mỗi tháng không dưới 20 ngày bà con, lối xóm mời đám giỗ,
đám cưới, thôi nôi, đầy tháng, ăn mừng... Anh đi không xuể, chị Ba mấy em phải
đi thế, bả nhậu riết rồi lên đô”.
“Không phân biệt nam nữ, làm cán bộ ở miền Tây
mà không biết nhậu thì không phải là... cán bộ”
Họ đi nhậu phần nhiều
vì “lễ nghĩa”, muốn cho công chuyện được thuận lợi, cho vừa lòng mọi người, chứ
thực ra ít có người thấy “đã”. Tôi chợt thấy “thương” họ, họ trở thành nạn
nhân của một thói quen hình thành đã lâu, ai cũng thấy không nên, nhưng không
ai muốn sửa và dám sửa!
“Một người chồng hư, chỉ hư người chồng. Một người
vợ hư, hư cả gia đình”.
Nhưng nhậu đến mức để lại hậu quả như 2
cặp vợ chồng ở xã An Minh
Bắc, huyện U Minh Thượng, tỉnh Kiên Giang thì đúng là “độc nhất vô nhị”. Chuyện của họ luôn là đề tài đàm tiếu ở các tiệc nhậu vùng rừng U Minh
heo hút này. Họ là hàng xóm của nhau, thường xuyên ăn nhậu “đồng vợ đồng chồng”. Một tối, 2 cặp vợ chồng cùng ngồi nhậu hết 5 lít rượu. Rượu vào lời ra, một người chồng đề nghị “đổi vợ”. Anh chồng kia đồng ý. Hai cô vợ ban đầu phản đối, nhưng đến
lúc say mèm thì “chơi luôn”.
Đến sáng tỉnh rượu, mọi chuyện đã rồi! Một trong 2 người lẳng lặng dắt cô vợ mới (đổi) ra đi sau khi để lại 1 cây vàng và mấy dòng cho người hàng xóm: “Cây
vàng này tui bù lỗ cho chú vì vợ chú trẻ hơn vợ tui”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét