Một
vài đại gia đã bắt đầu “nói thật”(?) chứ không còn “chém bão” ào ào như trước
đây. Mà mình lại quý những người nói thật, dù trước kia họ có lỡ ‘chém gió” cỡ
nào đi nữa.
“Ông
Tâm ước mơ được quay trở về “máng lợn cũ”, làm ít, nợ ít, không phải sống trong
lâu đài xa hoa mà canh cánh nỗi lo nợ nần.”
“Tính
cả tập đoàn của tôi và của bà chị tôi (bà Đặng Thị Hoàng Yến – Chủ tịch Tập
đoàn Tân Tạo), chúng tôi đang nợ các tất cả các ngân hàng chưa tới 500 triệu
USD, tương đương hơn 10.000 tỷ đồng. Tổng vốn điều lệ của chúng tôi khoảng
20.000 tỷ đồng, tỷ lệ nợ vay trên vốn điều lệ chưa đầy 1 lần, trong khi tỷ lệ
của đa số các doanh nghiệp trên sàn là hơn 2 lần. Như vậy nếu xét về cấu trúc,
nợ của chúng tôi an toàn hơn.”
Mình
không hiểu cái “vốn điều lệ” thì nó có ảnh hưởng gì chứ?
“Ở
Việt Nam
ai nghe tới ngân hàng cũng thích lắm, mình cũng thế thôi, cứ thấy người ta ăn
khoai thì mình vác mai đi đào. Có một thời kỳ người ta đổ xô mua cổ phiếu ngân
hàng, cổ phiếu chứng khoán và cứ nhắm mắt mua là lãi. Đến giờ thì không ai dám
tham gia nữa, cả nền kinh tế hôm nay gánh hậu họa vì đã mù quáng lao như vậy,
tôi cũng thế thôi.”
“Tôi
chỉ ước được trở về ngày xưa. Không phải mình tôi đâu, những anh khác nằm trong
danh sách giàu nhất nhì sàn chứng khoán cũng ước mơ như vậy đấy. Ngày xưa làm
ít, nợ ít, không canh cánh nỗi lo nợ nần. Ước như thế chả khác nào bảo mình trở
về với máng lợn sứt mẻ, nhưng máng đó là của mình còn tốt hơn sống trong lâu
đài sa hoa nhưng không phải của mình, lại canh cánh nỗi lo.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét