George Saunders. Ảnh: Damon Winter/The New York Times |
“Nghĩ
lại những chuyện ngày xưa, bác có tiếc nuối day dứt điều gì chăng?
Nghèo
túng ngày này qua tháng khác? Không phải. Hay những công việc tồi tệ, như nghề
“bẻ khuỷu chân giò trong lò mổ?” Không, tôi chẳng day dứt chuyện đó…Điều khiến tôi tiếc nhất trong đời mình là
những lần để lạc mất lòng tốt.
Đó
là những khoảnh khắc khi thấy một người nào đó, chịu đau khổ ngay trước mặt
mình, và rồi tôi đã hành xử một cách … hợp lý. Dè dặt. Vừa phải.
Nói
ra thì có phần dễ dãi, và chắc là khó thực hiện, nhưng tôi cho rằng chúng ta nên đặt ra một mục tiêu trong cuộc đời: cố
gắng tử tế hơn.
Sự thành đạt vốn không bền vững. “Thành
công”, trong việc gì cũng vậy, luôn
khó, và luôn đặt ra cho
ta những đòi hỏi mới (thành
công giống như một ngọn núi luôn
tự vươn cao trong quá trình bạn trèo
lên), và có một nguy cơ rất thật là “thành công” sẽ nuốt trọn toàn bộ cuộc đời bạn, trong
khi bạn vẫn để ngỏ những câu hỏi lớn lao trong cuộc đời.
Vì
vậy,
lời khuyên
cuối bài diễn từ của tôi cho bạn: vì với cách
nhìn của tôi, cuộc đời bạn là một tiến trình dần dần trở nên tử tế và nhân
ái hơn, cho nên bạn hãy:
nhanh chân lên. Phải khẩn trương.
Bắt
đầu ngay từ bây giờ. Có một thứ mê lầm trong mỗi người chúng ta, một thứ bệnh tật: sự ích kỷ. Nhưng cũng tồn tại cả phương
thuốc giải. Hãy là
một bệnh nhân tích cực và chủ động, thậm chí lo lắng một chút vì
chính bản thân
mình – nỗ lực tìm ra những liều thuốc chống ích kỷ có hiệu quả nhất, cho
toàn bộ phần còn
lại
cuộc đời mình.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét